Mày, tất cả mọi chuyện là do mày, con đàn bà lăng loàn không biết xấu hổ. Chó má!”
Vừa nghiến răng chửi rủa Tống Văn Minh vừa vung nắm đấm lên cao khiến Miêu Lệ Lệ sợ run như cầy sấy: “Này, anh đừng có làm bậy. Giờ chúng ta đang ở giữa đường giữa phố, biết bao nhiêu người đang nhìn kia kìa. Nếu anh không muốn cưới cái cô gái họ Lưu kia nữa thì cứ đánh đi.”
Tống Văn Minh lập tức hạ nắm đấm nhíu mày cười lạnh: “Giỏi lắm, cũng coi như mày có tí bản lĩnh. Hừ, không đánh cũng được nhưng mày phải nôn tiền ra đây. Tao nói cho mày biết, trước đây tao đã đắp không biết bao nhiêu tiền của lên người mày. Giờ mày không nhả đủ một ngàn đồng thì đừng trách tao không nể tình. Ấy, đừng vội nghĩ tới việc chạy đến Lưu gia làm loạn.
Nếu mày dám làm bậy tao sẽ lập tức chạy tới trường tung hê toàn bộ những việc dơ bẩn mà cô sinh viên Miêu Lệ Lệ đã từng làm. Để xem tới lúc đó, giữa hai chúng ta ai mới là người chết trước.”
Dứt lời, Tống Văn Minh thở phì phò bỏ đi một nước để mặc Miêu Lệ Lệ nước mắt ngắn dài, ngồi bó gối trên vỉa hè khóc lóc thảm thương.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây