Ngày qua ngày, bà sống lủi thủi một mình, chìm đắm trong nỗi cô đơn hiu quạnh. Bởi gia đình bên chồng chẳng còn ai mà nhà mẹ đẻ thì không chào đón đứa con gái đã đi xuất giá. Cám cảnh cho số phận người phụ nữ không nơi nương tựa, đội sản xuất đành huy động mỗi người một chân một tay giúp bà tu bổ lại căn nhà xập xệ cũ nát đặng có chỗ che nắng che mưa.
Vì bị chết cái danh xưng “bà già điên nên lâu dần người ta đã quên mất thực chất bà họ Tả, khi còn trẻ vẫn được mọi người thân mật gọi một tiếng “thím Tả.
Sau khi được người ta dắt về thôn, thím Tả đã không đủ tỉnh táo để làm việc, cả ngày cứ lang thang khắp nơi, hễ thấy con cái nhà ai chơi trên đường làng là thím vội vã vồ lấy, ghì chặt vào lòng, vừa khóc vừa liên tục kêu tên con trai mình, lúc gọi thằng lớn, lúc thì thằng hai và đôi lúc lại là thằng ba… Đám trẻ bị doạ sợ, chỉ cần thoáng trông thấy bóng dáng thím từ xa là tụi nó đã khóc thét lên rồi chạy tán loạn. Ngay cả người lớn cũng bắt đầu nâng cao phòng bị, sợ thím sẽ làm hại con cháu nhà mình. Dần dần, thím Tả trở thành nỗi ám ánh của tất cả trẻ con trong làng, đứa nào không nghe lời chỉ cần doạ vất vào nhà bà Tả là tụi nó hãi ngay, không dám trái ý cha mẹ nữa.
Phần đông là như thế nhưng bên cạnh đó vẫn có không ít tấm lòng bồ tát, họ sinh lòng trắc ẩn trước số phận bi thương của người đàn bà bất hạnh. Vậy nên ròng rã suốt bao năm nay cứ đến đợt phân lương thực là họ sẽ sớt ra một ít, lặng lẽ mang tới đặt trước cửa nhà thím. Bởi mới nói, cuộc đời này đẹp lắm, dù cuộc sống có cơ cực, bần hàn, hay hoàn cảnh có khó khăn ngặt nghèo đến đâu thì người thiện tâm vẫn luôn tồn tại.
Cứ như thế, bà Tả điên điên dại dại sống nhờ sự thương xót của bà con chòm xóm. Cho đến mùa xuân năm ngoái, suýt chút nữa thì bệnh chết, cũng may có đứa cháu họ xa tình cờ ghé thăm nên phát hiện kịp thời. Nó lập tức bế bà đi bệnh viện cấp cứu, nhờ vậy mới giữ được cái mạng già. Và từ đó trở đi, bà Tả ở rịt trong nhà, rất hiếm khi bước chân ra khỏi cửa.
Trên đường về nhà, Ngô Mai lơ đãng chép miệng cảm thán: “Cả năm nay chị có gặp bà ấy đâu, tự nhiên đùng một cái xuất hiện, đúng là sợ hết cả hồn!
Đi thêm vài bước nữa, Ngô Mai chợt nghĩ hay là trưa nay giữ vợ chồng cô út ở lại ăn cơm luôn nhỉ. Nếu thế thì phải ra vườn hái thêm ít rau về xào, chứ thức ăn hôm nay hơi ít. Vậy là chị liền dừng bước rồi quay sang nói với Văn Trạch Tài: “Dượng cứ về trước đi nhá, chị rẽ qua đây một lát.
Văn Trạch Tài khẽ gật đầu, tiếp tục đi thẳng vào sân Điền gia.
Lúc này, Hiểu Hiểu và hai anh em Đại béo gần như dán chặt vào người bà Điền. Hỏi chúng có sợ không? Tất nhiên là sợ chết khiếp đi ấy chứ nhưng sợ là một chuyện còn tò mò lại là chuyện khác, lâu lâu trong nhà mới có một vị khách quái dị thế cơ mà. Vậy nên ba đứa trẻ mở mắt to hết cỡ, mải mê quan sát không ngừng. Ngờ đâu, bà Tả bất thình lình quay đầu lại khiến tụi nhỏ hồn bay phách tán, riêng Hiểu Hiểu nhút nhát vội vàng chui tọt vào lòng bà ngoại, giấu kín mặt, run như cầy sấy.
Vừa hay Văn Trạch Tài về tới, anh dựng cái cuốc vào góc tường, bước tới bên cạnh xoa đầu con gái, cười trấn an mẹ vợ rồi mới bình tĩnh kéo ghế gỗ ngồi xuống đối diện bà Tả, cất giọng trầm ấm: “Bà Tả, bà tìm cháu có việc gì không?