“Cám ơn Văn đại sư”, Mã Ái Hương cúi đầu chào, toan xoay gót rời đi. Đúng lúc này Văn Trạch Tài liền chỉ vào cổ tay cô ấy: “Thứ lỗi tôi nói nhiều một câu, chiếc vòng này không phải đồ tốt đâu, cô vẫn nên sớm tháo xuống thì hơn.”
Mã Ái Hương chấn động cứng đờ người, cô bần thần nhìn thẳng vào Văn Trạch Tài, một hồi lâu sau mới tìm được tiếng nói: “Quả nhiên là bậc cao nhân, cám ơn đại sư nhắc nhở.”
Đeo vòng đã lâu nhưng tới tận ngày hôm qua cô mới tình cờ phát hiện nó có vấn đề. Vốn định tháo ra rồi nhưng thấy cậu em họ tâng bốc vị Văn đại sư này dữ quá vậy nên cô cố tình đeo tới đây thử tài một phen. Ai dè Văn đại sư không hề làm cô thất vọng.
Sở dĩ Mã Ái Hương tự tin như vậy là bởi vì sự việc tương đối bí mật, hiện mới chỉ có hai người biết đó là cô và người đàn ông luôn đi theo bảo vệ cô. Ấy vậy mà mới liếc sơ một cái Văn Trạch Tài đã nhìn ra vấn đề ngay. Quả thật là cao nhân!
Tới lúc này, Mã Ái Hương đã có thể hoàn toàn buông lỏng cảnh giác. Cô nhẹ bước ra về, người đàn ông đứng ngoài cửa lập tức đi theo nhưng lạ lùng thay, anh ta không tiến lên ngang hàng mà chỉ luôn đi ở phía sau và duy trì khoảng cách đúng nửa bước chân.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây