Cứ ngồi ngắm vợ cả ngày em cũng không biết chán.”
Đúng lúc này Trần Vân Hồng bưng mâm thức ăn lên, tình cờ nghe được trọn vẹn những tâm sự của chồng, cô xấu hổ đỏ bừng mặt, len lén trừng mắt lườm yêu ông xã một cái rồi vội vàng chạy biến xuống bếp.
Triệu Đại Phi khoái chí cười hắc hắc trong khi ấy Tất Trường Lâm và Uông Quân Đào nhao nhao truy hỏi Văn Trạch Tài: “Anh Văn, tính hộ em phát khi nào em lấy được vợ?”
Văn Trạch Tài bình tĩnh quan sát cung nhân duyên của bọn họ, sau đó đủng đỉnh phát: “Đợi thêm vài năm nữa đi!”
Hai tên cẩu độc thân khí thế tưng bừng, một lòng muốn thành gia lập thất càng sớm càng tốt ngờ đâu kết quả không như mong đợi, hạnh phúc lứa đôi hãn còn xa lắc xa lơ chưa nhìn thấy bến bờ. Bỗng chốc hai anh chàng ỉu xìu, mặt ủ mày chau nom chán đời vô cùng. Nhưng rất may, mâm cơm đầy ắp mĩ vị đã nhanh chóng vực dậy tinh thần họ. Quả không hổ danh là những tâm hồn ăn uống bất diệt. Vợ chưa có cũng không sao nhưng cơm ngon cứ là phải đầy bụng cái đã.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây