Đáp lại sự bối rối của thím Tần, Văn Trạch Tài chỉ nhẹ nhàng cười: “Thím đừng câu nệ, chúng ta là hàng xóm láng giềng mà, nào vào nhà có gì từ từ nói.”
Thím Tần vội vàng nghiêng người nhường đường: “Chết thật tôi đoảng quá, mời Văn đại sư vào nhà uống chén nước.”
Căn nhà tuy đơn sơ mộc mạc nhưng cực kỳ gọn gàng sạch sẽ, đặc biệt là những món đồ cá nhân của Tần Dũng, chúng luôn được lau chùi cẩn thận, sắp xếp ngăn nắp, khỏi cần hỏi cũng biết thím Tần nâng niu trân quý cỡ nào.
Văn Trạch Tài nhờ thím Tần lấy giúp một bộ quần áo Tần Dũng đã từng mặc. Tiếp theo, anh thảy ba đồng xu vàng vào chậu than sắp lụi, kế đến ném luôn cả bộ quần áo cũ vào đó. Sau đó, anh quay sang nói với thím Tần: “Giờ cháu cần một giọt máu của thím.”
Không thắc mắc không hoài nghi, thím Tần lập tức xoè bàn tay ra. Văn Trạch Tài rút kim châm, nhanh gọn đâm vào đầu móng rồi nặn một giọt máu nhỏ vào chính giữa chậu than.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây