Thoạt đầu, Triệu Đại Phi vô cùng sửng sốt, đang tính cảm thán sao trên đời lại có loại ký sinh thần kỳ tới vậy, còn ăn được cả trí lực của con người, nào ngờ liền phát hiện Văn Trạch Tài đang che miệng tủm tỉm cười, Triệu Đại Phi la toáng lên: “Sư phụ, thầy lừa con!”
Văn Trạch Tài nhún nhún vai: “Haha, lừa đâu mà lừa, cái này là thầy đang kiểm tra chỉ số thông minh của con. Trên thế gian này hầu như không mấy người tin rằng có thần trùng tồn tại. Còn con thì sao, tin không?”
Triệu Đại Phi uỷ khuất bĩu môi, nhưng miệng cố cãi cứng: “Còn lâu con mới tin!”
Vì sợ chết khiếp cái con trùng gớm ghiếc kia nên Triệu Đại Phi chả còn tâm trí mà truy vấn xem rốt cuộc nó là thứ gì, từ đâu đến. Cậu nhích nhích người, cố gắng đứng càng xa càng tốt, sau đó mới hắng giọng báo cáo: “Ban nãy thầy đi vắng có thím Tần sống ở con hẻm phía Tây tới đây nhờ tính một quẻ cho cậu con trai. Nghe đâu anh con trai đi bộ đội nhưng suốt từ Tết tới giờ bặt vô âm tín không biết sống chết thế nào, thím ấy lo quá cho nên mới tìm tới đây thỉnh thầy xem giúp.”
Văn Trạch Tài nhớ mang máng: “Là căn nhà thứ ba từ đầu hẻm đi vào đúng không?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây