Bà Hạ lập tức tháo bỏ sợi dây thừng sau đó lại vội vã ôm ghì con trai như ôm lấy báu vật vô giá đã thất lạc từ lâu nay mới tìm lại được. Nếu có thể bà nguyện ôm con vào lòng mãi mãi, một khắc không rời một giây không bỏ!
Văn Trạch Tài không quấy rầy hai mẹ con họ, anh lặng lẽ cất bình muối có chứa trùng vào túi xách, sau đó đi ra phía sau nhà xách chổi và cây lau nhà lên quét dọn sạch sẽ chỗ rượu cùng muối còn vương vãi khắp sàn.
Chờ tới khi bà Hạ bình tâm trở lại thì Văn Trạch Tài đã dọn dẹp xong xuôi, rửa tay chân sạch sẽ, bình thản ngồi xuống chiếc ghế sô pha phía đối diện.
Bà Hạ cảm thấy áy náy vô cùng: “Chết thật, làm phiền thầy quá, đáng lẽ việc này phải để tôi làm mới phải, tôi…”
Văn Trạch Tài nhẹ nhàng ngắt lời: “Không có gì, tiện tay thôi mà. Cũng xem như hai mẹ con lâu ngày mới đoàn tụ, đừng câu nệ mấy việc lặt vặt.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây