Mặc dù rất không cam lòng nhưng Tống Văn Minh cũng đành cắn chặt răng, xoay gót ra về, không dám lèo nhèo thêm tiếng nào nữa.
Đợi hắn ta đi khuất, Văn Trạch Tài mới nhảy ra khỏi lùm cây, từ tốn gạt bỏ mấy chiếc lá khô và vài cọng cỏ bám trên quần áo. Sau đó, anh nghênh ngang tiến về căn nhà gỗ trước mặt, tiện tay nhặt một cành cây khô tuỳ ý gõ nhẹ vài cái.
Bên trong, ông lão giận dữ gầm lên: “Gõ gõ cái gì, không phải ta bảo ngươi cút rồi hay sao?”
Văn Trạch Tài chẳng nói chẳng rằng, kiên nhẫn gõ thêm vài cái nữa.
Cảm thấy sự việc có chút bất thường, ông ta đề cao cảnh giác, chầm chậm tiến ra cửa, cẩn trọng hé mở chút xíu cỡ chừng một con mắt. Sau khi thấy bên ngoài là một chàng thanh niên dung mạo xấu xí lạ hoắc, ông tức khắc đóng rầm cửa lại, lạnh giọng hỏi: “Ngươi là ai?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây