Còn chưa đợi Văn Trạch Tài lên tiếng đáp lời, Văn Trạch Dũng đã móc túi lấy một trăm đồng ra, gấp gáp giục: “Tiếp tiếp, hạ thuật thêm một tháng nữa đi thầy!”
Tuy nhiên, Văn Trạch Tài giơ tay ngăn cản: “Mỗi loại thuật không thể hạ liên tiếp hai lần. Anh cứ bình tĩnh nghe tôi nói hết đã, ở đây tôi còn có một loại âm thuật ác độc và hiểm hóc hơn nhiều.”
Bị từ chối, Văn Trạch Dũng không hài lòng cho lắm nhưng cũng không có gan phát giận mà chỉ dám nhỏ giọng hỏi: “Thuật gì cơ?”
Văn Trạch Tài cố tình thấp giọng tăng vẻ thần bí: “Một loại thuật rất nặng mùi, ai mà trúng phải thuật này ấy hả, toàn thân không ngừng toả ra mùi hôi thối tanh tưởi, người gặp người chê, chó gặp chó cắn. Nói tóm lại không ai muốn đứng gần vì quá thối!”
Ai dè Văn Trạch Dũng lại lắc đầu phản bác: “Không không, chỉ có thế sao gọi là âm hiểm độc ác được. Thuật gì không đau, không ngứa, nghe có vẻ nhẹ nhàng quá!”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây