Điều ấy đồng nghĩa với việc Quách Nguyệt Nguyệt sẽ có thể ở bên Hạ Trực suốt đời, không sợ ai chen chân vào giữa phá hoại!
Không thể phủ nhận, Quách Nguyệt Nguyệt rất phẫn nộ nhưng đồng thời cũng bắt đầu động tâm. Nhìn cô gái kia đang đứng đợi mình cách đó không xa, Quách Nguyệt Nguyệt lưỡng lự vô cùng, có thể nói đây là cơ hội ngàn năm có một, nếu bỏ lỡ thì sẽ đánh mất Hạ Trực mãi mãi…cuối cùng, Quách Nguyệt Nguyệt quyết định không ra mặt, đứng chôn chân tại chỗ trơ mắt nhìn bọn họ rời đi càng lúc càng xa!
Mệt mỏi lê bước về tới nhà, nhìn thấy cha mẹ nuôi ôm nhau khóc lóc thảm thương, còn Hạ Trực ngồi bệt dưới đất, cười hềnh hệch, dãi rớt chảy tùm lum, Quách Nguyệt Nguyệt trực tiếp quỳ gối xin được gả cho Hạ Trực, hứa sẽ yêu thương chăm sóc anh cả đời.
Tất nhiên ông bà Hạ không đồng ý ngay mà nói cần thời gian suy xét thêm. Thế nhưng Quách Nguyệt Nguyệt nóng vội lắm rồi, không thể chờ đợi thêm được nữa, vậy nên cô quyết định tiền trảm hậu tấu. Ngay ngày hôm sau, cô đã tự động dắt Hạ Trực tới Cục dân chính làm thủ tục đăng ký kết hôn.
Ván đã đóng thuyền, ông bà Hạ chỉ còn nước gật đầu chấp thuận chứ nào có thể thay đổi được gì. Tuy nhiên mọi người chẳng có tâm tư đâu mà tổ chức hôn lễ bởi ngày khởi hành xuống nông thôn càng lúc càng gần, ông bà đang rối như tơ vò không biết phải giải thích thế nào với chính quyền, giải thích thế nào với lối xóm bà con. Lại một lần nữa, Quách Nguyệt Nguyệt chủ động xin thay thế Hạ Trực đi thực hiện nghĩa vụ quốc gia. Bây giờ cô không còn ngại ngần hay sợ hãi gì nữa bởi dù có xa nhà thì cô và anh cũng đã là vợ chồng chính thức, được pháp luật bảo hộ và công nhận.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây