“Được được được!”, chú Viên cười hề hề nhưng rồi chợt nhớ ra điều gì đó, chú vội đè thấp thanh âm, thần thần bí bí dặn dò: “Nếu có ai hỏi thì cứ nói chú không ở đây…hm…tốt nhất là nói không biết chú đi đâu cả, thế nhé!”
Nói xong, chú bước như bay vào nhà chính còn không quên căn dặn Thiên Nam đóng chặt mọi cửa nẻo lại.
Nhìn một loạt hành động bất thường của ông cụ, tất cả mọi người đều ngỡ ngàng mắt tròn mắt dẹt quay sang nhìn nhau. Văn Trạch Tài hiểu nhưng không tiện giải thích nhiều, anh tiến vào nhà bếp cùng Triệu Đại Phi bắt đầu nồi lửa chuẩn bị cơm nước. Trong khi đó, Điền Tú Phương cầm chổi quét một lượt sân trước sân sau, còn Hiểu Hiểu thì dựa sát vào Trần Vân Hồng, chăm chú nhìn chị may quần áo.
Tuy cửa đóng then cài nhưng nào có thể cản được khách tới chơi nhà. Rất nhanh, đã có tiếng gõ cửa vang lên, người tới chính là bà thím mà chú Viên đang tận lực tránh né.
“Xin chào, tôi là hàng xóm vừa mới chuyển tới. Thật ra hồi trẻ nhà tôi cũng sống ở khu này nhưng sau đó gả chồng xa không có điều kiện quay về. Giờ già rồi đâm ra cứ canh cánh nhớ chốn xưa vậy nên tôi quyết định dọn về đây sinh sống. À, đúng rồi, tôi họ Vương, mọi người cứ gọi tôi thím Vương là được.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây