Thập Niên 70: Đoán Mệnh Sư

Chương 386:

Chương Trước Chương Tiếp

Tuy nhiên khi nghe tới đây Văn Trạch Tài lại cảm thấy có chút lấn cấn, đáy mắt anh vụt qua một tia phức tạp khó nắm bắt. Anh đan chặt hai tay vào nhau, nghiêm túc đưa ra kết luận của mình: “Hạ Trực bị trúng một loại tà thuật vô cùng ngoan độc và âm hiểm. Bởi vì mất hồn mất vía cho nên ký ức của cậu ấy trở nên vỡ vụn, lộn xộn và hỗn loạn, luôn cho rằng mình vẫn còn là trẻ con vô tri, hành xử và lời nói hoàn toàn theo bản năng. Thế nhưng đừng tưởng chỉ thế này là xong, theo thời gian cậu ấy sẽ mất dần ký ức, tri thức và khả năng nhận biết, thậm chí còn không phân biệt nổi đâu là đất đâu là gạo. Và cuối cùng sẽ quên hết mọi thứ, quên luôn cả bản thân mình, kể cả cha mẹ thân sinh cũng không nhận ra.”

Trời ơi, những thông tin này quá mức khủng khiếp, cả bà Phú lẫn bà Hạ đều sợ điếng người, choáng váng xém ngất xỉu.

Hồi tưởng lại thằng con trai khoẻ khoắn, thông minh hoạt bát trước đây, lòng bà Hạ như tan nát thành trăm mảnh, nước mắt bà chảy không ngừng, giọt ngắn giọt dài tràn ra từ hai bên khoé mắt đau thương, ướt nhèm hai gò má, rơi thẳng xuống nền đất lạnh ngắt!

Bà đau lòng hơn bao giờ hết, tiếng nói chua chát bất lực lẫn vào trong những tiếng nấc nghẹn da diết: “Đại…đại sư…con tôi sao lại phải chịu khổ như vậy hả trời, thằng bé có tội tình gì chứ?

Hạ gia chúng tôi từ trước tới nay chưa bao giờ làm ra chuyện gì thương thiên hại lý, chồng tôi làm bác sĩ hơn nửa đời người, lúc nào ông ấy cũng tận tâm với nghề, dốc lòng dốc sức chữa bệnh cứu người, vậy mà ai lại nỡ lòng nào ra tay ác độc với con trai chúng tôi như vậy? Tại sao…tại sao chứ? Tại sao lại hại con trai tôi, thằng bé vẫn còn trẻ, nó vẫn còn cả quãng đường dài đầy tươi sáng phía trước mà, tại sao…tại sao lại vậy…huhuhu?”


Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây

Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây

Chương Trước Chương Tiếp

Combo Full lượt đọc giảm 20%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)