“Tôi với ông ấy sợ mất hồn mất vía, vội vàng chạy sang xem có chuyện gì. Nào ngờ khi vừa mở cửa bước vào, đập vào mắt chúng tôi là hình ảnh Hạ Trực ngồi quay mặt vào tường, tay không ngừng cầm bút vẽ búp bê còn miệng thì cứ lẩm nhẩm đòi đi gặp Tiểu Lục, đòi ra đầu ngõ nghịch bùn cùng Tiểu Lục.”
Thanh niên hai mươi tuổi đầu, lớn đùng lớn đoàng ai còn nghịch bẩn chơi bùn chơi đất nữa cơ chứ. Nhưng như vậy vẫn chưa là gì, mấu chốt là trong miệng Hạ Trực luôn gọi “Tiểu Lục ơi, Tiểu Lục à…”. Quả thực Tiểu Lục đúng là bạn thân của Hạ Trực hồi còn nhỏ nhưng thằng bé đó không may mất từ mười năm trước rồi!
“Thấy sự việc bất thường, vợ chồng chúng tôi vội vàng đưa con tới bệnh viện kiểm tra.”
Sau khi kiểm tra tới kiểm tra lui, cuối cùng bác sĩ kết luận có thể Hạ Trực đã chịu một sự đả kích kinh khủng nào đó khiến ký ức rối loạn, cả tinh thần lẫn tâm trí đều không được ổn định.
Từ hôm ấy trở đi, Hạ Trực bỗng trở thành một người hoàn toàn khác, ngay cả vệ sinh cá nhân như đại tiện, tiểu tiện cũng không thể tự khống chế, cứ thản nhiên bĩnh ra quần. Ánh mắt cũng trở nên ngây dại, miệng không ngừng chảy dãi tùm lum, ướt hết cả cổ áo. Hoặc mỗi khi nhìn thấy cái gì thích thú, cậu sẽ nghiêng đầu vừa vỗ tay vừa cười khanh khách, nom chẳng khác nào một thằng thiểu năng trí tuệ.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây