Vừa rồi nghe ông bà Phú kính cẩn một tiếng đại sư, hai tiếng đại sư, Quách Nguyệt Nguyệt liền biết vị này chính là người đã cứu bà Phú lần trước thế nên cô không dám nói gì càng không dám phản đối.
Nhận được sự đồng ý của Quách Nguyệt Nguyệt, Hạ Trực vui vẻ vươn tay định bắt lấy viên kẹo, thế nhưng một giây trước khi cậu ấy chạm vào, Văn Trạch Tài đột nhiên thả tay để viên kẹo rơi tự do xuống đất. Theo quán tính, Hạ Trực liền cúi người nhào theo, đúng lúc này Văn Trạch Tài nhắm chuẩn đánh thật mạnh vào giữa gáy cậu ta.
“Bang!” một tiếng sắc lạnh vang lên, Hạ Trực ngã dúi dụi về phía trước, đến lúc ngồi lên được rồi cậu vẫn còn bàng hoàng mờ mịt ngẩng đầu nhìn chằm chằm Văn Trạch Tài, không hiểu tại sao tự nhiên lại đánh mình?
“Anh Trực!” Quách Nguyệt Nguyệt hốt hoảng la lên, toan chạy lại đỡ người dậy thì bị Văn Trạch Tài dứt khoát ngăn cản.
Văn Trạch Tài không nhiều lời mà chỉ nhàn nhạt hất hàm ra hiệu cho mọi người: “Nhìn mắt cậu ta đi!”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây