Nhân lúc nhóm phụ nữ trẻ em bận quyến luyến bịn rịn chia tay chia chân, Văn Trạch Tài móc túi đưa cho Viên Vệ Quốc hai chục tờ giấy hoàng cốt tương, cùng lời căn dặn từ tận đáy lòng: “Trên đường chú ý cẩn thận, chỗ giấy này cậu mang theo bên mình, phòng ngừa vạn nhất.”
Lần này đi, ít nhất cũng phải một, hai tháng Viên Vệ Quốc mới quay trở lại. Đường xá xa xôi, lòng người hiểm ác, không ai có thể lường trước được những bất trắc có thể xảy ra, vậy nên càng chuẩn bị kỹ lưỡng bao nhiêu càng hạn chế rủi ro bấy nhiêu.
Nhìn xấp giấy trên tay, Viên Vệ Quốc trố mắt kinh ngạc, trời đất quỷ thần ơi, loại giấy này mà anh ta cũng có cơ á, vãi chưởng thật! Tuy nhiên, trong chớp mắt cậu ấy đã khôi phục lại thần sắc, nhanh chóng cất gọn vào tay nảy, quay sang nói lời cảm ơn với Văn Trạch Tài. Sau đó dắt lấy Chung Nhiên xuất phát lên đường kẻo nấn ná một hồi nữa sẽ trễ giờ mất.
Nhìn theo bóng dáng không khác gì một gia đình ba người hoà thuận, vui vẻ, Điền Tú Phương bật cười cảm khái: “Thế này có khi chờ bọn họ quay lại là chúng ta được uống rượu mừng cũng nên!”
Văn Trạch Tài bĩu bĩu môi: “Đến lúc đó chồng em lại phải xuất ra kha khá máu đấy!”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây