Á à, có biến nha! Văn Trạch Tài nhướng mày, trả lời bằng tông giọng thều thào tương tự: “Cháu không phải hạng nhiều chuyện đâu, chú cứ yên tâm tuyệt đối không có người thứ ba biết!”
Chú Viên nháy mắt ngụ ý “thành giao!” rồi ngồi thẳng lưng bắt đầu kể: “Quan sát mấy hôm nay chú có thể khẳng định Nhiên Nhiên thích Vệ Quốc nhưng cái thằng Vệ Quốc thì cứ hờ hững sao sao ấy, dường như có ý mà lại dường như không. Haizzz, hai đứa nó làm ông già này rối tinh rối mù hết cả lên, không biết đường đâu mà lần. Thế rồi ngày hôm qua, khụ…khụ…con bé Chung Nhiên xách về một vò rượu và rất nhiều đồ nhắm, nói là hôm nay nó phải đi!”
Chia tay tất nhiên là phải làm tiệc, hơn nữa ăn uống tại gia thế nên chú Viên cũng không ngại uống say. Vả lại mấy ngày hôm nay chú đau đầu vô cùng, vừa luyến tiếc con bé Chung Nhiên hoạt bát, đáng yêu nhưng cũng không thể nào hiểu nổi tâm ý thằng con trai nhà mình. Xen vào chuyện hai đứa nó thì không hay mà ở bên quan sát thì rối hết cả não, vậy nên chú cũng vì thế mà uống nhiều hơn hai ly, xem như mượn rượu giải sầu.
Đồng dạng, Chung Nhiên cũng buồn phiền vì sắp phải xa cách người thương, thế nên cô không ngừng cụng ly với Viên Vệ Quốc. Mà Viên Vệ Quốc thì cũng chả khá khẩm hơn là bao, trông thấy Chung Nhiên miệng cười nhưng đáy mắt đong đầy u sầu khiến lòng dạ cậu nặng trĩu như đeo đá tảng. Phần vì thương Chung Nhiên, phần vì tự trách bản thân, thế là chàng ta buồn bực ngửa cổ tu ừng ực hết chén này đến chén khác.
“Sau đó, chính mắt chú nhìn thấy Nhiên Nhiên dìu Vệ Quốc vào phòng”, như để chứng minh cho lời nói của mình chú Viên còn chỉ tay vào mắt mình để nhấn mạnh.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây