Song Chung Nhiên vẫn níu chặt lấy cánh tay Viên Vệ Quốc, lắc qua lắc lại nũng nịu: “Ứ ừ, em không biết, em chỉ biết chính miệng anh đã hứa sẽ cưới em thôi!”
Viên Vệ Quốc cảm thấy da đầu tê rần, ngay khi anh định rút tay ra thì ngờ đâu Chung Nhiên lại bật khóc nức nở: “Em tìm anh lâu như vậy mà anh nỡ lòng nào xua đuổi em sao, cha em đã mất rồi, giờ em bơ vơ một mình không nơi nương tựa. Vậy mà ngay cả anh cũng nhẫn tâm đẩy em đi sao?”
Cái gì, chú Chung mất rồi? Viên Vệ Quốc choáng váng vô cùng: “Nếu anh nhớ không lầm thì chú Chung mới ngoài ba mươi, tại sao chú lại ra đi sớm vậy?”
Mười sáu tuổi chú Chung đã có Chung Nhiên. Năm nay Chung Nhiên hai mươi tức là chú Chung mới bước sang tuổi ba mươi sáu. Hơn nữa cậu nhớ rất rõ thân thể chú ấy rất khoẻ mạnh, cường tráng nào có đau yếu như mẹ cậu đâu mà yểu mệnh mất sớm.
Thoắt cái sắc mặt Chung Nhiên cứng đờ, cô lắp bắp viện lý do: “Cha em…cha em lâm trọng bệnh….”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây