Kiểm tới cuối cùng, Văn Trạch Tài ngơ ngác gãi gãi đầu: “Ủa, anh nhớ còn có một bó hành tây với hoa tỏi non cơ mà nhỉ, hay là rớt xừ dọc đường rồi. Tú Phương, em có thấy hai bó hành tỏi đâu không?”
Điền Tú Phương từ trong bếp ló đầu ra: “Dạ, em để dưới này nè anh.”
Triệu Đại Phi cười hắc hắc: “Trời đất, sao sư phụ sư mẫu còn mang cả hành tỏi đi thế, không sợ dọc đường dập nát hết à?”
Văn Trạch Tài lắc đầu cười cười: “Ôi có biết đâu, tận lúc lên tàu mới phát hiện ra ấy chứ, chả biết bà nhét vào túi từ khi nào nữa.”
Mặc dù lời nói thì bất đắc dĩ nhưng trong mắt anh không giấu được niềm hạnh phúc và tự hào vì được cha mẹ vợ quan tâm lo lắng, thậm chí ông bà muốn gói ghém cho cả gạo mễ, lương thực ấy chứ. Nhưng khổ nỗi đường xá xa xôi, anh chịu, không tài nào khuân đi nổi.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây