Thập Niên 70: Đoán Mệnh Sư

Chương 36:

Chương Trước Chương Tiếp

Kể từ sau khi lãnh giáo tài nghệ của Văn Trạch Tài, Lý Đại Thuận không gọi thẳng tên họ nữa mà đổi qua “Văn thanh niên trí thức cho lịch sự và tỏ lòng tôn trọng.

Lúc này, Văn Trạch Tài đang ngồi trong sân nghiên cứu đóng cái xe gỗ cho con gái. Hôm qua lúc sang Điền gia đón con thấy Hiểu Hiểu mải mê chạy theo chiếc xe của Đại béo với ánh mắt ngưỡng mộ và thích thú không thôi. Thế là anh cũng muốn tự tay làm riêng cho con gái một chiếc để con bé có thể mặc sức chơi thoả thích, không cần chạy theo hâm mộ ai nữa.

Nghe tiếng gọi í ới, Văn Trạch Tài liền bước ra mở cổng nhưng ngay khi đối diện với Lý Đại Thuận, anh lập tức nói ngay: “Hôm nay các cậu đừng lên núi, ấn đường hai người đều chuyển đen cả rồi, sợ rằng sẽ gặp huyết quang tai ương.

Nếu lui về mấy ngày trước mà nghe Văn Trạch Tài nói vậy chắc chắn hai người bọn họ sẽ nhổ nước bọt, chửi bới vài câu cho bõ ghét rồi nghênh ngang rời đi. Nhưng giờ thời thế đã thay đổi, lời Văn Trạch Tài không khác gì thánh phán vậy nên bọn họ không dám nghi ngờ mà răm rắp nghe theo.

Lý Đại Thuận mặt mày biến sắc đặt phịch cái sọt xuống đất rồi lắp ba lắp bắp: “Vào…vào trong nhà nói kỹ hơn…

Lâm Ái Quốc cũng không nói hai lời, lập tức ôm cả sọt của mình lẫn của thằng em đi thẳng vào trong sân.

Đang lúc Văn Trạch Tài định đóng cổng thì bên ngoài truyền vào tiếng cười nhạo rất to: “Haha, ăn ốc nói mò mà cũng có kẻ tin sái cổ mới hài chứ! Người đàng hoàng không chơi, lại chọn kết giao với tên lưu manh lừa đảo, chậc chậc, đúng là điên đảo hết cả rồi… “

Ba anh em tò mò ló đầu ra xem. À, tưởng ai hoá ra là người quen. Cách đó không xa là hai nam thanh niên trí thức ăn vận khá chỉn chu và lịch sự, áo màu lam kết hợp cùng quần xanh cô ban.

Tuy nhiên người buông lời mỉa mai, châm chọc chỉ có một mình Vu Quảng Bình thôi, còn Đỗ Lợi An thì đứng yên bên cạnh, không hề tham gia góp vui và cũng chẳng biểu lộ bất kỳ thái độ nào. Nhìn bộ dáng có vẻ hai người bọn họ cũng đang chuẩn bị lên núi.

Đối với Vu Quảng Bình và Đỗ Lợi An, Văn Trạch Tài không những quen biết mà còn có cả tư thù cá nhân. Giữa ba người nổ ra không ít mâu thuẫn, tranh chấp mà hầu như phần lớn vụ việc đều do đồng chí nguyên chủ nhà ta đi khơi mào gây sự mới ác chiến chứ.

Và dường như ngay tức khắc, Lý Đại Thuận cũng gào tướng lên đáp trả: “Văn thanh niên trí thức không phải kẻ lừa đảo!

Dạo gần đây, Lý Đại Thuận ngưỡng mộ Văn Trạch Tài như thần tiên sống, vì vậy anh không cho phép bất cứ kẻ nào nói xấu thần tượng mình.

Lâm Ái Quốc thì ngược lại, anh không mở miệng nói chuyện mà chỉ dùng ánh mắt hung dữ quét về phía hai tên ngu xuẩn đáng ghét kia.

Thế nhưng Vu Quảng Bình vẫn chưa chịu dừng lại, hắn khinh thường liếc Lý Đại Thuận bằng nửa con mắt, ra vẻ ta đây là người có ăn có học bắt đầu rao giảng đạo lý: “Bây giờ là thời đại mới, văn minh và tiến bộ, cuộc đời phải do mình làm chủ. Có đức mặc sức mà ăn, kể cả thần thánh hay ma quỷ cũng chẳng thể làm hại được mình. Vậy nên làm gì còn ai tin vào mấy câu lừa phỉnh kiểu huyết quang tai ương với lại đoán trước tương lai nữa. Tất cả toàn là lừa mình dối người hết. Chẳng qua hắn ta thấy mấy anh là nông dân thật thà chất phát nên mới tính gạt ít tiền để đi rượu chè, bài bạc thôi. Tôi khuyên thật lòng đấy, tốt nhất là mấy anh tỉnh táo lên đi, đừng để bị dụ rồi có ngày tiền mất tật mang.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo Full lượt đọc giảm 20%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)