Đương nhiên, Điền Tú Phương hiểu ẩn ý trong câu nói của chồng, cô mỉm cười dịu dàng: “Em rất vui!”
Văn Trạch Tài khẽ nhéo nhéo tay vợ: “Anh cũng vậy, vợ yêu, năm mới vui vẻ!”
“Năm mới vui vẻ, chồng…yêu!” Điền Tú Phương ngượng ngùng, hai gò má thấp thoáng ẩn hiện rạng mây hồng càng tôn lên vẻ đẹp đằm thắm dịu dàng của người phụ nữ có cuộc sống hôn nhân viên mãn, hạnh phúc.
Mãi cho tới giữa trưa, bốn đứa nhỏ mới lấm lấm lét lét dẫn nhau về. Tuy nhiên khác với vẻ hào hứng lúc đi, lúc này trông chúng nhếch nhác vô cùng. Thiên Nam ướt lướt thướt như chuột lột còn Đại béo thì khóc lóc ầm trời: “Cháu xin lỗi cô út, dượng út, cháu đã không bảo vệ được Thiên Nam, để cho người ta bắt nạt Thiên Nam.”
Ôi trời ơi, sao lại ra nông nỗi này, Điền Tú Phương lập tức dắt con trai vào buồng thay quần áo ra kẻo cảm lạnh, còn Văn Trạch Tài thì vội bóc một chiếc kẹo nhét vào miệng Đại béo cho nó ngưng khóc đồng thời liên tục dỗ dành, trấn an thằng bé: “Ngoan, không khóc nữa nào, Đại béo ngoan. Dượng út không mắng cháu đâu cũng không giận Đại béo chút nào vì dượng biết anh Đại béo đã làm rất tốt rồi, đảm bảo sau này anh Đại béo sẽ bảo vệ các em tốt hơn nữa. Lần này chỉ là lỡ thôi mà, phải không? Ngoan nào, nín đi, đừng khóc nữa!”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây