Nhanh như chớp, Văn Trạch Tài phóng vụt theo không để cho nó mất dấu, còn Viên Vệ Quốc xốc ngang Triệu Đại Phi đặt lên giường, quay sang căn dặn ngắn ngọn: “Đổ liên tiếp dấm vào mồm cậu ta, tới khi nào ói ra mới thôi.”
Dặn xong, cậu xoay người, ba chân bốn cẳng phi ra sân hỗ trợ Văn Trạch Tài.
Đứng ở cửa phòng khách nhìn theo hai bóng lưng thẳng tắp của cha và sư phụ, trong lòng Thiên Nam bỗng dấy lên một sự quyết tâm mạnh mẽ. Cậu xin thề sẽ nỗ lực phấn đấu hết mình, để một ngày nào đó có thể giỏi giang như vậy, đủ bản lĩnh hoá giải mọi nguy nan, sẵn sàng giúp đời giúp người bất cứ lúc nào và bất cứ nơi đâu!
Quay lại với cuộc rượt đuổi ngoài sân, quả thực là khá khó khăn cho hai người đàn ông trong việc chạy theo một con côn trùng bé tí ti. Văn Trạch Tài đuổi theo rất sát, nhân lúc thấy nó bò gần sát chân tường, anh lập tức phi thân đạp thật mạnh lên thân cây tùng mượn lực bật nhảy lên tường rào rồi lao đầu xuống nhanh như cắt, cơ hồ chân chưa kịp chạm đất thì tay anh đã khoá chặt mục tiêu.
Thất tâm trùng có màu trắng, cơ thể chỉ nhỏ bằng một cây kim khâu.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây