Kế đến, Điền Tú Phương lại lôi ra ba gói kẹo to đùng, vỏ ngoài trang trí xanh xanh đỏ đỏ vô cùng bắt mắt: “Đây là quà dành riêng cho Đại béo và Nhị béo này!”
Đứng hóng mãi mới tới lượt mình, Đại béo và Nhị béo sướng điên vội vàng sà tới, chắc mẩm phen này sẽ được ăn kẹo đã đời đây. Thế nhưng nào ngờ lại bị mẹ nhanh tay tịch thu mất, đã vậy lại chỉ được phát mỗi bốn viên cùng mệnh lệnh sắc lẹm không cho phép thương lượng: “Hai anh em ăn chung một gói thôi, còn hai gói này cất lên để dành cho Hiểu Hiểu và Thiên Nam.”
Hai thằng tiu nghỉu kéo nhau ra góc nhà, chán đời ngồi bệt xuống đất rồi hí hoáy bóc kẹo bỏ vào họng. Thôi kệ, méo mó có còn hơn không. Hai cái cũng đủ sướng đời rồi, mai lại tìm cách năn nỉ ỉ ôi sau vậy.
Điền Tú Phương phì cười, tiếp tục mở chiếc túi tiếp theo, lấy ra vài món quần áo khác, liến thoắng phân chia: “Cái này là quần áo mới của Đại béo, Nhị béo…còn đây là của cha mẹ, Tết này cha mẹ diện luôn nha, đừng có mà cất tủ đề dành đấy.”
Hết món này tới món khác được bày ra, bà Điền trông thôi cũng xót hết cả ruột cả gan. Xuất phát từ lòng thương con, bà nhăn mặt cằn nhằn: “Hai đứa ở trên đó ăn miếng cơm, uống ngụm nước đều phải tốn tiền. Sao không tiết kiệm lên phòng trừ lúc nọ lúc kia mà lại mua sắm nhiều thế! Từng này chắc tốn cả bộn tiền chứ ít gì! Haizzz, chúng mày chẳng biết tích luỹ gì cả!”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây