Nhưng bất ngờ thay, khi đứa bé kia ngẩng đầu lên liền lộ ra một khuôn mặt trắng bệch cùng đôi môi đỏ chót, trông chẳng khác nào những hình nhân bằng giấy mà dân gian thường đốt xuống suối vàng cúng người quá cố, ghê rợn vô cùng!
Nhanh như cắt, Văn Trạch Tài lôi tuột Hiểu Hiểu ra sau lưng đồng thời phóng ánh mắt lạnh băng về phía đối diện khiến đứa bé kia vô thức rùng mình một cái rồi chậm chạp bò dậy, sau đó xoay người đi thẳng về toa tàu kế bên.
Cả Hiểu Hiểu lẫn Thiên Nam đều phát hiện thấy phản ửng lạ lùng của Văn Trạch Tài, tuy nhiên Hiểu Hiểu chỉ hơi khó hiểu một tí thôi còn Thiên Nam thì nhạy bén hơn. Vừa quay về ghế ngồi, cậu liền lên tiếng hỏi ngay: “Cha, có phải bé gái kia có vấn đề phải không cha?”
Văn Trạch Tài ngồi xuống, mở hộp điểm tâm phát cho mỗi đứa một cái rồi mới từ từ giải thích: “Đúng vậy, bé gái đó là một con rối chứ không phải người thật. Tuy rằng thân hình và khuôn mặt không khác người thật là bao nhưng nếu để ý kỹ sẽ thấy làn da của nó trắng bệch không có sức sống và đặc biệt là đôi môi đỏ rực một cách bất thường. Người bình thường không ai có sắc môi quái dị như vậy cả.”
Ôi trời, Điền Tú Phương hết hồn hết vía: “Sao sao… mấy cha con nhìn thấy cái gì à?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây