Nhận thấy niềm vui ánh lên nơi khoé mắt và trong giọng điệu của vợ, Văn Trạch Tài khẽ mỉm cười đầy yêu chiều: “Ừ, khỏi cần mang nhiều cho đỡ nặng. Quà cáp thì để về tới huyện thành rồi vợ chồng mình sắm sửa sau.”
Triệu Đại Phi khoanh tay trước ngực, thích chí cười tít mắt: “Sư phụ sư mẫu, Hiểu Hiểu và Thiên Nam về hết, thế là trong nhà chỉ còn con và Vân Hồng. Hí hí hí….”
Ơi là trời, Trần Vân Hồng xấu hổ đến độ muốn tìm cái lỗ nẻ mà chui xuống, cô vớ vội lấy cuốn sách phi thẳng về phía ông chồng ưa cợt nhả: “Hí hí cái gì mà hí hí, anh nói linh tinh cái gì đấy!”
Tuy nhiên nào có dễ chặn họng như vậy, Triệu Đại Phi không những không im mà còn cười to hơn nữa chứ: “Anh có nói linh tinh gì đâu, em toàn nghi oan cho anh thôi. Ý anh là mọi người về quê hết, trong nhà vắng vẻ, quạnh quẽ hẳn. Nhưng mà không sao, dù gì đây cũng là cái Tết đầu tiên của hai vợ chồng mình, vắng vắng tí càng tốt…dễ hành sự…hahaha…”
“Ừ, mọi người tạo cơ hội cho đấy, cố lên!” Văn Trạch Tài cười trêu chọc, nhưng chợt nhớ lại thì đây cũng là cái Tết đầu tiên của mình và Tú Phương. Bỗng nhiên cảm thấy trong lòng trào dâng một niềm vui khó tả, Văn Trạch Tài liền nổi hứng thông báo: “Lát sư mẫu sẽ phát tiền tiêu Tết cho hai đứa!”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây