Ơi là trời cái thằng khờ này, Văn Trạch Tài dở khóc dở cười, nhẹ nhàng buông sách xuống, quay sang nhìn cậu bạn và nói: “Kỳ này cậu đi học đầy đủ, ôn thi thì nghiêm túc và chăm chỉ nhất nhì khoa. Nghe chúng bạn kháo nhau rằng ngày nào cậu cũng là người tới thư viện sớm nhất và rời thư viện sau cùng. Học hành kỹ lưỡng như vậy rồi còn sợ gì nữa hả?”
Dương Vĩnh Thắng vươn vai, ngáp một cái rõ to: “Anh không biết đâu cứ mối lần chuẩn bị thi cử gì là bụng dạ em cứ cồn cào hết cả lên, lo đến độ mất ăn mất ngủ luôn ấy. Thế nhưng chả hiểu sao học thì rõ lắm mà cuối cùng kết quả í ẹ vô cùng, chẳng bao giờ được như ý muốn. Chắc em không có số khoa cử hay sao ấy. Giờ em đang lo sốt vó lên đây này, kỳ thi đầu tiên của bậc đại học mà trượt thì em tiêu đời mất!”
Nghe thấy lời than thở của Dương Vĩnh Thắng, một nam sinh viên ngồi bàn trên liền quay xuống thể hiện sự đồng tình: “Trượt là chết chắc thật luôn!”
Văn Trạch Tài khó hiểu, nhíu mày hỏi: “Vì sao thi trượt lại chết chắc?”
“Anh không biết gì hả?”, Dương Vĩnh Thắng trừng lớn mắt, nhiệt tình cung cấp tin tức: “Thi trượt là phải nộp tiền thi lại đấy!”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây