Hiểu Hiểu lắc đầu: “Con không biết ạ, mẹ chỉ bảo con ngồi yên ở đây.
Văn Trạch Tài lục chạn bếp lấy ra hai cái chén uống rượu rồi ẵm luôn cả Hiểu Hiểu lên nhà chính.
Anh đặt con ngồi xuống ghế gỗ ngay sát bên, sau đó để hai cái chén lên bàn, một trước mặt mình, một trước mặt Lâm Ái Quốc.
Lâm Ái Quốc mở nút chai, rót đầy hai chung rượu.
Ngửi được hương vị quen thuộc, ký ức đau đớn và kinh hoàng bất chợt ùa về, Hiểu Hiểu như con mèo nhỏ run rẩy nép mình vào góc kẹt, hai bàn tay bé xíu cứ thế ra sức gắt gao ôm chặt lấy món đồ chơi như thể giông bão sắp ập đến và con bé chẳng còn biết bấu víu vào đâu nữa.
Cái ánh mắt sợ hãi và hoảng loạn của con gái đã xuyên thẳng vào trái tim Văn Trạch Tài khiến anh xót xa vô cùng. Anh trực tiếp chuyển chung rượu của mình cho Lâm Ái Quốc, kiên định nói: “Tôi cai rồi.
Nghe danh Văn Trạch Tài đã lâu cộng với biểu hiện căng thẳng của cháu bé, Lâm Ái Quốc lập tức hiểu ra vấn đề. Anh không nói câu gì, dứt khoát nâng chén uống một hơi cạn sạch.
Thấy cha không nhấp ngụm nào, Hiểu Hiểu mới hơi thả lỏng một chút.
Liên tiếp uống hết hai chén rượu, Lâm Ái Quốc bắt đầu mở lời tâm sự: “Ngày hôm qua thủ trưởng dắt tới một người mới, không hề đưa ra bất cứ lý do nào liền trực tiếp cho tên đó thay thế vị trí của tôi. Tôi giận dữ chất vấn thì chỉ nhận được một câu trả lời đó là người ta chạy tiền vào đây, tôi đấu không lại đâu, tốt nhất là chịu thua đi….
Nói tới đây, Lâm Ái Quốc lắc đầu bật cười chua chát: “16 tuổi tôi bắt đầu vào làm tại lò mổ, tất cả những việc nặng nhọc nhất, dơ bẩn nhất tôi đều không nề hà. Ước chừng hai năm sau, tôi mới chính thức được xếp vào vị trí đồ tể. Ấy thế mà thằng nhãi ranh gầy gò ốm yếu, đến cầm con dao còn không chắc kia lại có thể dễ dàng đá đít tôi. Haha, anh nói xem, chuyện này có đáng buồn cười không….
Cảm xúc dâng trào, Lâm Ái Quốc với lấy chai rượu, ngửa cổ tu ừng ực… Văn Trạch Tài khe khẽ cảm thán: “Sự đời vốn vậy!
Thế nhưng Lâm Ái Quốc không phục, hai mắt anh đỏ quạch, nói mà như gầm lên: “Ông trời không công bằng, tại sao cả đời tôi chỉ gặp toàn những chuyện không may như vậy? Tại sao không cho tôi hưởng một ngày lành cơ chứ!
Đúng lúc này Điền Tú Phương ôm rổ về tới nhà, nghe tiếng ầm ĩ trong phòng khách, cô sợ hết hồn hết vía. Đang định chạy vào xem có chuyện gì thì Hiểu Hiểu lao ra, ôm lấy chân mẹ, thẽ thọt gọi: “Mẹ!
Chưa kịp hỏi con gái đầu đuôi sự tình ra sao thì cô nghe thấy thanh âm trầm ấm của chồng mình vang lên: “Trên đời này không phải chỉ có mình anh khổ. Ngoài kia còn vô vàn người khổ gắp trăm gấp vạn lần anh. Nhưng mà khổ tận cam lai. Chỉ cần chịu đựng thêm một năm nữa thôi, thời vận sẽ thay đổi.
À, hoá ra không phải gây gổ cãi lộn. Điền Tú Phương yên tâm dắt tay Hiểu Hiểu đi vào nhà bếp.
Thay đổi? Thật sự có thể thay đổi sao? Lâm Ái Quốc hấp tấp pha chút dè dặt hỏi lại: “Ý anh là…?
Văn Trạch Tài khẽ cười: “Tuy hôm đó anh gieo phải quẻ xấu, không thuận cho công danh sự nghiệp nhưng đồng thời cũng là quẻ Hoả địa tấn (1), chỉ rõ nhân duyên của anh đang đến gần.
[(1)Hoả địa tấn: là quẻ thứ 35 trong Kinh dịch. Ý chỉ, tuy bây giờ gặp nhiều khó khăn, trắc trở nhưng càng về sau sẽ càng sáng sủa và phát triển mạnh mẽ. Vậy nên phải biết tu thân dưỡng tính, đi đường chính đạo, chậm rãi chờ đợi thời cơ, như vậy ắt sẽ thành công.]