Văn Trạch Tài và chú Viên đồng thời chĩa đèn pin về phía đó, liền thấy Chu Vệ Quốc khó nhọc ẩn mình nằm sâu trong bụi trúc, một bên ngực bị thương đang không ngừng rỉ máu. Và có lẽ vì mất máu quá nhiều nên sắc mặt cậu ấy nhợt nhạt không khác nào tờ giấy trắng, trông thảm thương và chật vật vô cùng.
Văn Trạch Tài lập tức giao đèn pin của mình cho chú Viên rồi trực tiếp bước tới nâng Chu Vệ Quốc dậy: “Có thể tự đi được không?”
Chu Vệ Quốc hổn hển nói không ra hơi: “Có…có thể…”
“Chú Viên, chú đi trước soi đường cho chúng cháu!” Nói rồi, Văn Trạch Tài dìu Chu Vệ Quốc đi thẳng về nhà mình. Bởi lẽ nhà chú Viên vẫn còn những khách trọ khác, giờ về đấy e rằng không tiện cho lắm.
Nghe tiếng gõ cửa dồn dập, Triệu Đại Phí nhanh chân phóng ra ngay. Tuy nhiên cánh cổng vừa mới hé mở, một mùi máu tươi lập tức xộc thẳng vào khoang mũi khiến Đại Phi sợ hết hồn hết vía. Cũng may Văn Trạch Tài phản ứng nhanh: “Là đồng chí Chu bị thương, mau đi lấy hòm thuốc lẹ lên.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây