Thập Niên 70: Đoán Mệnh Sư

Chương 321:

Chương Trước Chương Tiếp

Lúc này chú Viên mới đem sự tình ban chiều kể lại một lượt: “Chiều nay dọn hàng về trông nó có vẻ không được vui cho lắm song chú cũng ngại, không tiện hỏi kỹ. Thế nhưng khi hai chú cháu đang ngồi ăn cơm thì nó đột nhiên buông đũa, đứng bật dậy nói cái gì mà có người kiếm phải đi ngay. Rồi còn dặn chú nếu có ai hỏi nhất định không được nói có quen biết nó. Đấy, nó chỉ nói như vậy rồi ba chân bốn cẳng phóng vọt đi ngay, tới giờ này vẫn chả thấy tăm hơi đâu.

Trăng đã lên đến ngọn rồi, bận bịu gì thì giờ này cũng phải về nghỉ ngơi rồi chứ. Chú lo quá, không biết giữa đường nó có gặp chuyện bất trắc gì không nữa?!”

Càng ở gần chú Viên càng cảm thấy quý mến Chu Vệ Quốc, thậm chí còn có ý định nhận nó làm con nuôi. Thế nhưng thằng bé này trời sinh tính tình lạnh nhạt, khó gần đâm ra chú cũng ngại mở miệng đặt vấn đề.

Từ đầu hẻm cổ đi thẳng về phía Tây sẽ tới một mảnh rừng rất âm u và hoang vắng. Tương truyền chỗ đó trước kia từng là bãi bắn chuyên để xử tử tội phạm vậy nên vì e ngại âm khí mà ngày càng ít người lai vãng tới gần. Tuy nhiên Văn Trạch Tài chẳng sợ ma quỷ. Có câu nói “ban ngày không làm việc xấu, ban đêm không sợ quỷ gõ cửa”. Hơn nữa mình không trêu chọc, quấy phá người ta thì cũng chẳng ai rảnh kiếm chuyện với mình, người cũng thế mà ma cũng vậy thôi.

Đi mãi cuối cùng cũng tới cánh rừng phía Tây, Văn Trạch Tài quét đèn pin, căng mắt săm soi khắp nơi, chú Viên đi bên cạnh thì liên tục hét lớn: “Chu Vệ Quốc, Chu Vệ Quốc, con có ở đây không?”


Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây

Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây

Chương Trước Chương Tiếp

Combo Full lượt đọc giảm 20%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)