Nghe được những lời này, trong lòng Điền Tú Phương bất chợt dâng lên một cỗ chua xót. Cô ôm Nam Nam vào lòng, dịu dàng vỗ về, an ủi thằng bé. Sau đó, cô quay về cửa hàng chuẩn bị một ít đồ ăn mang sang, thế nhưng Nam Nam lại chẳng thiết ăn uống gì. Tuy rằng cái bụng đang sôi lên ùng ục vì đói nhưng Nam Nam không màng tới, chỉ một mực ngồi phục bên giường canh ông nội, vì nó sợ lỡ quay đầu một cái ông nội cũng giống như bà nội, đều bay về trời thì nó chẳng còn ai để mà nương tựa trên cõi đời này nữa.
Trước tình cảnh này, Văn Trạch Tài cũng cầm lòng không đặng, hơn nữa ông nội thằng bé bản chất hiền lành đôn hậu, khá có duyên và hợp tính với anh. Dù vợ anh mới dọn hàng về đây chưa lâu nhưng ông bà bên đó vui vẻ nhiệt tình lắm, có việc gì là sẵn sàng giúp đỡ ngay, không nề hà gì cả. Giờ nhà họ tang gia bối rối, tình làng nghĩa xóm anh cũng chẳng thể nào làm ngơ, vậy nên Văn Trạch Tài liền căn dặn Triệu Đại Phi: “Đại Phi, tối nay sư phụ ngủ lại cửa hàng. Con về trông nhà cửa cận thận.”
Triệu Đại Phi ngoan ngoãn nhận lệnh, dẫn bà xã và hai mẹ con sư mẫu về nhà nghỉ ngơi.
Tiễn vợ con ra về, Văn Trạch Tài tiện thể đi sang nhà bên kiểm tra xem tình hình hai ông cháu thế nào rồi, tuy nhiên hình ảnh đầu tiên ngay khi vừa bước qua cửa đã khiến anh phải nhói tim.
Thằng nhóc Nam Nam bé loắt choắt, người ngợm gầy như que củi nhưng vẫn cố thẳng lưng, kiên cường như cây tùng cây bách ngồi trước giường trông ông nội, kể cả nghe có tiếng người tiến vào nó cũng chẳng buồn quay đầu lại. Có lẽ lúc này đây, dù cho trời có sập xuống Nam Nam cũng chẳng thèm để ý vì đối với nó, ông nội mới chính là bầu trời, là điểm tựa duy nhất trong cuộc đời mình.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây