Đây là chút lòng thành của gia đình chúng tôi. À, mẹ tôi nhờ chuyển lời xin lỗi tới thầy, mong thầy bỏ qua cho bà ngu muội, có mắt mà không trông thấy núi Thái Sơn, lần này bà sợ lắm rồi, hy vọng đại sư sẽ không chấp nhất.”
Văn Trạch Tài mỉm cười, đẩy trả lại phong lì xì trước mặt: “Thôi được rồi, dẫu vậy thì bà nhà cũng bị thương tổn, gia đình không cần gửi tạ lễ cho tôi đâu.”
Đúng lúc Triệu Đại Phi bưng trà lên tới, vừa hay nghe được trọn vẹn lời này, một nỗi thất vọng thoáng xuất hiện nhưng rất nhanh đã bị đẩy lùi. Xời, sư phụ lợi hại vậy mà, nhằm nhò gì vài ba đồng bạc lẻ. Kệ đi, mai này tiếng lành đồn xa, khách khứa kéo nhau tìm tới không ngớt, lúc ấy có mà tiền đếm không xuể, chỉ sợ chị em phụ nữ bị thua rồi lại quê xệ thôi, haha!
Tuy nhiên Phú Quốc Khánh cũng là người ứng xử khéo léo, cậu mỉm cười nói: “Nếu vậy thì nhờ đại sư tính cho tôi một quẻ, cái này xem như tiền phí, tôi xin được gửi trước.”
Dứt câu, Phú Quốc Khánh trực tiếp nhét phong bao lì xì vào tay Triệu Đại Phi. Và đương nhiên Triệu Đại Phi không từ chối rồi. Xời ơi, tiền đã vào tay nỡ lòng nào lại đẩy ra, đúng không? Thế là cậu chàng nhanh nhẹn rót trà rồi sau đó cố tình lượn ra chỗ vợ, tủm tỉm khoe khoang.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây