Không đợi Văn Trạch Tài phân phó, Triệu Đại Phi nhanh nhẹn đỡ Phú Quốc Khánh dậy, kéo cái ghế gỗ cho cậu ấy ngồi xuống rồi mau chóng đi ra phía sau đun nước pha trà.
Bây giờ, Phú Quốc Khánh mới có thể bình tĩnh trình bày lại toàn bộ sự tình cho Văn Trạch Tài nghe.
Vốn là hôm đó sau khi rời khỏi sạp của Văn Trạch Tài, Phú Quốc Khánh cùng mẹ đi lấy quần áo mới rồi về nhà nấu bữa trưa. Trên bàn cơm, bà Phú liền mách ông Phú chuyện Phú Quốc Khánh dám lén gia đình đi xem bói. Nghe xong, ông Phú lập tức nổi trận lôi đình, mắng Phú Quốc Khánh uổng phí bao nhiêu công lao học tập ngần ấy năm, mang tiếng đọc sách nọ sách kia mà đầu óc ngu muội, u mê, tin ai không tin lại đi tin lời mấy thằng thầy bói nhắm mắt đoán bừa.
Mặc dù cũng bán tin bán nghi chưa rõ lời Văn Trạch Tài phán có đúng hay không thế nhưng cẩn tắc vô áy náy, chứ ngộ nhỡ xảy ra bất trắc gì thì ân hận chết, thế nên Phú Quốc Khánh vẫn cố gắng nhẹ giọng thuyết phục mẹ: “Mẹ à, gần nhà bà cô có cái đập nước, mà chỗ đó con thấy rộng với cả sâu lắm đấy. Ban nãy đại sư có nói năm nay mẹ…”
Bà Phú bực mình đập bộp đôi đũa xuống bàn, trực tiếp đánh gãy lời thằng con: “Mẹ nói cái gì mày quên sạch rồi phải không? Đã bảo tuyệt đối không nhắc lại chuyện này nữa cơ mà. Đại sư đại sư cái khỉ gì, toàn một lũ bịp bợm gian trá, chỉ có mày nhẹ dạ cả tin mới bị chúng nó dụ thôi chứ còn lâu mới lừa được mẹ!”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây