Và sau cùng thì ngày tháng tươi đẹp mà Triệu Đại Phi hằng mong chờ cũng đã tới. Hôm nay không chỉ có hai thầy trò ngồi đuổi ruổi nữa rồi mà khách khứa xếp hàng đông nườm nượp. Từ đầu buổi sáng tới giờ, cậu chàng cứ tủm tỉm cười không ngớt. Cứ mỗi lần có một vị khách xem xong đứng dậy là cậu nhanh nhẹn chạy lên thu tiền, chu đáo dùng khăn lau sạch ghế ngồi rồi cất cao giọng, đon đả mời chào: “Nào, xin mời người tiếp theo.”
Thế nên lúc Chu Vệ Quốc thất thểu kéo bạt ra tính bày quán thì đập vào mắt cậu là hình ảnh Văn Trạch Tài đang chăm chú cúi đầu tính toán còn trước mặt anh là cả một hàng dài, đếm vội cũng phải cỡ trên hai mươi người đang xếp hàng chờ tới lượt. Chu Vệ Quốc vô thức giật giật khoé miệng, lập tức xoay người, kéo lê đống đồ nghề đi sang con hẻm nhỏ kế bên. Chứ mà ngồi bên này chắc nhức mắt chết mất!
Tới giờ trưa, hai thầy trò Văn Trạch Tài tạm nghỉ, quay về tiệm quần áo ăn cơm. Vừa về tới nơi, Triệu Đại Phi đã hí hửng dốc ngược hai túi quần ra, cắm cúi đếm tới đếm lui rồi cười toe cười toét chẳng khác nào địa chủ được mùa: “Sư phụ…sư phụ, mới một buổi sáng thôi mà chúng ta đã kiếm được những hơn hai mươi đồng rồi này, hahaha!”
Cậu chàng nói rất to, chẳng những vậy lại còn cố ý kéo dài giọng ở cuối câu, khiến Trần Vân Hồng và Điền Tú Phương đang lúi húi cắt may ở dãy bàn phía trong cũng phải sửng sốt ngẩng đầu nhìn xem có chuyện gì mà tự dưng Triệu Đại Phi phấn khởi dữ vậy.
Thấy thằng đệ làm hơi lố, Văn Trạch Tài mất tự nhiên ho khụ một tiếng, ý muốn nói “khiêm tốn chút đi, phô quá rồi đấy!”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây