Phú Quốc Khánh nhăn nhó thanh minh: “Mẹ, nhưng con cảm thấy anh ta nói đúng cực…”
Chưa đợi thằng con phân bua xong, bà Phú đã lớn tiếng chặn họng: “Im ngay, không nhắc đi nhắc lại chuyện này nữa. Giờ mau đi lấy quần áo về đây cho mẹ, ngày mai còn phải tới nhà bà cô chúc thọ nữa. Mày mà còn cứ lằng nhằng thì đừng trách mẹ đánh què giò mày!”
Nhìn theo bóng lưng hai mẹ con Phú Quốc Khánh, Triệu Đại Phi cười cười bình phẩm: “Công nhận bà thím này hung dữ thật! Ban nãy con chỉ sợ bà ấy quá khích nhào lên giật sập bảng hiệu của mình thì toi!”
Trái ngược với vẻ hồn nhiên của Triệu Đại Phi, Văn Trạch Tài lại không sao cười nổi, anh lắc đầu thở dài, sợ rằng đại nạn của thím ấy sắp tìm tới đến nơi rồi kia kìa. Tuy nhiên điều anh có thể làm chỉ là lên tiếng nhắc nhở, còn lựa chọn tin hay không tất cả phụ thuộc vào phúc phần của bọn họ. Bởi, họa phúc tuy rằng không có cửa, nhưng thuận hay nghịch đều đã có số trời. Như cổ nhân đã từng nói “Nhân mệnh quan thiên”, anh không thể làm gì khác được!
Tuy hôm nay là cuối tuần nhưng nhà trường có tổ chức hoạt động ngoại khóa cho nên Hiểu Hiểu vẫn phải tới lớp như mọi ngày. Vì thế Văn Trạch Tài cũng tranh thủ dọn hàng sớm để kịp giờ đón con gái. Anh kêu Triệu Đại Phi xách bàn ghế, phông bạt về cửa hàng trước, còn mình thì lững thững tiến tới khu vực trường tiểu học. Song đứng ở cổng trường đợi mãi, nhìn những học sinh khác đã được phụ huynh đón về hết rồi mà vẫn chưa thấy bóng dáng con gái bé bỏng nhà mình đâu. Sốt ruột quá, Văn Trạch Tài liền tiến vào bên trong thử xem thế nào.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây