Nếu tôi đoán không lầm thì từ khi sinh ra anh thường hay mắc nhiều bệnh vặt, đau ốm dề dề, triền miên không dứt. Thậm chí cách đây không lâu anh mới vừa trải qua một trận bệnh thập tử nhất sinh đúng không?”
Cậu thanh niên trợn tròn mặt, khiếp sợ lắp ba lắp bắp: “Đúng đúng, thầy nói rất đúng. Từ nhỏ đến lớn, tôi không hắt hơi sổ mũi thì ngã bươu đầu, trầy chân. Đợt trước tự dưng tôi thấy bụng đau đau thế là đi bệnh viện kiểm tra xem bị cái gì. Ai dè bác sĩ bảo trong đó có cục đá, yêu cầu tôi phải làm phẫu thuật cắt bỏ, nếu không nó sẽ đau hoài không hết.”
À, hoá ra là sỏi thận, Văn Trạch Tài gật gù:“Tuy rằng anh lâm phải trọng bệnh nhưng may mắn trong mạng có quý nhân phù trợ. Thế nên mặc dù thọ mạng không phải rất dài nhưng năm, sáu mươi tuổi thì vẫn có thể được.”
Tức thì hai mắt cậu thanh niên sáng rỡ, cậu liên tục gật lấy gật để: “Năm, sáu mươi tuổi đã là tốt lắm rồi!”
Nghe thấy vậy, Triệu Đại Phi suýt chút bật cười thành tiếng, nhưng ngồi đối diện là khách hàng, tuyệt đối không thể thất lễ, vì vậy cậu vội vàng chỉnh đốn lại thái độ, không dám cười đùa tuỳ tiện như mọi khi.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây