Buổi tối trước khi đi ngủ, cô nằm trên giường lăn qua lộn lại trằn trọc suy tư: “Không lẽ Tống Thuý Thuý vẫn còn ôm hận trong lòng cho nên mới cố ý tới Văn gia thọc gậy bánh xe. Nhưng mà làm sao cô ta biết anh thi đậu đại học nhỉ? Lại còn biết tường tận trường nào, ở đâu nữa chứ. Thần kỳ ghê!”
Lúc này, Văn Trạch Tài hãn còn chong đèn đọc sách. Thấy vợ nãy giờ cứ lẩm bẩm độc thoại một mình, vừa buồn cười vừa đáng yêu, anh liền buông sách thương tình giải thích: “Vì Triệu Ái Quốc là chủ mưu cho nên chắc chắn còn phải ăn cơm tù dài dài, nhưng tội của Hà Ngọc Lan nhẹ hơn, có khi đã mãn hạn rồi cũng nên. Sau khi ra tù cô ta muốn nghe ngóng tin tức cũng không phải chuyện gì quá khó bởi việc anh thi đậu đại học Liêu Thành có phải bí mật gì đâu, cả thôn cả làng ai ai cũng biết mà.”
Điền Tú Phương tức khắc nhỏm đầu dậy, thấp thỏm nói ra lo lắng trong lòng: “Trước đây Hà Ngọc Lan và Tống Thuý Thuý thông đồng làm bậy. Bây giờ hai người họ tiếp tục liên lạc qua lại chứng tỏ Tống Thuý Thuý đã tha thứ cho Hà Ngọc Lan. Liệu rằng bọn họ có bắt tay một lần nữa đối phó với anh không?”
Đúng là phụ nữ, chỉ khéo suy diễn rồi tự mình hù mình, Văn Trạch Tài lắc đầu bật cười, dứt khoát tắt đèn, nằm xuống ôm vợ vào lòng, từ từ phân tích: “Đích thực Tống Thuý Thuý là hạng người ăn miếng trả miếng, nhất định không bỏ qua cho những kẻ dám cả gan đùa bỡn, huỷ hoại thanh danh của cô ta. Nhưng xét tới cùng trong chuyện này anh có trêu chọc gì cô ta đâu, anh cũng là người bị hại mà. Ngược lại, người phải coi chừng chính là Hà Ngọc Lan và Triệu Ái Quốc cơ.”
Nên nhớ Tống gia tuyệt đối không phải đèn cạn dầu, bọn họ không bắt nạt người khác thì thôi chứ làm gì có chuyện chịu thiệt về mình. Trót đụng vào người nhà họ Tống thì cứ xác định là ăn đủ!
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây