A, cha về, Hiểu Hiểu vội vàng tụt khỏi lòng mẹ, lon ton chạy tới gắt gao ôm chặt lấy chân cha.
Văn Trạch Tài lập tức khom lưng bế bổng con gái lên, tình cảm hôn hai cái vào cái má bầu bĩnh xinh xắn, âu yếm hỏi: “Con gái cưng, có nhớ cha không?”
Vì vẫn còn sợ hãi nên Hiểu Hiểu chỉ gật đầu qua loa rồi cuống quýt trốn vào hõm cổ cha.
Thấy chồng về, Điền Tú Phương tức thì cảm thấy yên tâm hơn bội phần. Cô đứng dậy, mỉm cười dịu dàng nhìn anh: “Anh về rồi à, đã đói bụng chưa?”
Triệu Đại Phi cũng phối hợp rất nhịp nhàng: “Sư phụ, cơm tối đã sẵn sàng, chỉ còn đợi sư phụ về là cả nhà chúng ta dùng bữa thôi.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây