Tất Trường Lâm ngáo ngơ gãi đầu gãi tai, tắc tị như đang lạc trong sương mù: “Nhưng nếu không nhớ mình đã sợ cái gì thì chẳng phải không thể doạ được bọn em hay sao?”
Tuy nhiên, Văn Trạch Tài lắc đầu phản đối ngay: “Đừng tưởng không nhớ gì là may mắn. Chính cái lúc hốt hoảng bừng tỉnh trong cơn mơ đã làm tiêu hao tinh lực của các cậu rồi. Lưu ý, tinh lực ở đây không phải sức lực có được trong hoạt động thường nhật mà là sức khoẻ tinh thần.
Nếu tình trạng này cứ tiếp diễn thì bảy ngày sau các cậu sẽ bắt đầu cảm thấy hoa mắt chóng mặt, ăn không vô nhưng lại nôn không được. Cám giác khó chịu vô cùng!”
Vậy mới nói thuật này tuy không nguy hiểm tới mức mất mạng nhưng cũng đủ để tra tấn người ta sống dở chết dở.
Nghe xong, Tất Trường Lâm và Uông Quân Đào sợ quắn quéo, hai thằng mặt cắt không còn giọt máu, mồm năm miệng mười khẩn thiết van xin: “Anh Văn, anh Văn, cứu chúng em với!”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây