Kế đến, cậu tiếp tục hục đầu nhai ngấu nghiến để che đi vẻ xấu hổ ngượng ngùng. Mãi sau mới lí nhí nói: “Ngày mai chú đừng đi chợ, để cháu mua thịt về cho.”
Mặc dù tính tình hơi cộc cằn thô lỗ nhưng cậu là người sống rất biết điều. Từ nhỏ đến lớn, cậu chưa bao giờ và cũng không bao giờ có ý định chiếm tiện nghi của bất cứ ai.
Bên này, Triệu Đại Phi vừa luyện chữ vừa tò mò hóng hớt: “Sư phụ, thầy bảo Chu Vệ Quốc có nhận chỗ tiền thầy cho không?”
Văn Trạch Tài cầm tách trà, ngả lưng dựa vào ghế, nhàn nhã nói: “Rơi vào hoàn cảnh nghèo rớt mùng tơi thì chí khí cũng chỉ là bọt biển. Gì thì gì có thực mới vực được đạo. Giờ cậu ấy nghèo đến độ không có cơm mà ăn, chắc chắn sẽ phải nhận thôi.”
Đang ngồi đan giày len ở kế bên, Điền Tú Phương cười cười nói xen vào: “Rõ ràng cậu ấy là người Chu gia nhưng em thấy hình như anh không có ý bài xích lắm thì phải.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây