Thập Niên 70: Đoán Mệnh Sư

Chương 294:

Chương Trước Chương Tiếp

Ông Văn muối mặt xuống nước: “Ông thông gia à, xin ông chớ nóng, chuyện đâu còn có đó. Lần này ngàn sai vạn sai đều là lỗi của gia đình chúng tôi. Tuy nhiên dẫu sao hai đứa nó cũng đã kết hôn nhiều năm, con cái cũng đã lớn đùng cả rồi, giờ có xe to chuyện ra thì cuối cùng người khổ nhất vẫn là cháu nội cháu ngoại chúng ta mà thôi. Vậy nên thiết nghĩ càng những lúc như này hai nhà chúng ta càng phải bình tĩnh ngồi xuống chậm rãi thương lượng thì sẽ tốt hơn.”

Ông Dương mặt đỏ phừng phừng, chỉ tay về phía gian phòng đang nhốt Phan Xuân Mai, gằn giọng giận dữ: “Chậm rãi thương lượng? Hừ, Lúc chúng tôi ập đến ả đàn bà kia trên người không một mảnh vải che thân. Giờ ông bảo ngồi xuống thương lượng, thương lượng cái chó gì nữa? Không nói nhiều, một là ly hôn, hai là bồi thường bằng tiền mặt. Nếu ngày hôm nay các người không cho Dương gia chúng tôi một câu trả lời xác đáng thì ngày mai tôi sẽ tới xí nghiệp tố cáo Văn Trạch Dũng. Để xem cái loại đốn mạt như nó có thể làm quản lý được nữa không!

Khốn nạn!”

“Được được, ông yên tâm, nhất định sáng sớm mai chúng tôi sẽ đưa cho Dương gia phương án giải quyết ổn thoả nhất.” Ngọt nhạt mãi, vất vả lắm mới tiễn được người của Dương gia ra về, ông Dương trở vào tung một cú đá văng thằng con trời đánh bắn vào góc tường: “Thằng chó đẻ!

Ngày hôm nay mày vất hết mặt mũi Văn gia chúng tao xuống sông xuống biển rồi! Từ nhỏ đến lớn chỉ biết gây chuyện, chả được cái tích sự gì. Nuôi cho lớn khôn đàng hoàng tử tế rồi giờ mày báo ơn cha mẹ mày như thế đấy hả? Đúng là cái đồ vô dụng, không bằng một góc thằng anh mày!”


Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây

Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây

Chương Trước Chương Tiếp

Combo Full lượt đọc giảm 20%👉

Thành viên bố cáo️🏆️