Thấy vậy, Văn Trạch Tài liền ghé sát mép giường, thấp giọng hỏi: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Ông Viên thoáng đỏ mặt xấu hổ: “Chuyện là thế này, ban nãy Vệ Quốc cõng chú đi khám, khi qua đoạn dốc núi thì đường trơn quá thế là nó không may bị trượt chân, cả chú lẫn cháu ngã lăn lông lốc. Chú chỉ bị xây xước ngoài da thôi, còn nó thì nghiêm trọng hơn, bị trật mắt cá chân. Nhưng khổ nỗi thằng này cứng đầu lắm, bảo thế nào cũng không nghe, không chịu xức thuốc cũng không chịu băng bó luôn…haizzz…”
Cõng…xong quăng ngã? Trời đất, đúng là bó tay. Mà phải công nhận tướng tá Chu Vệ Quốc khá nhỏ con, cõng một người lớn lại đi trên đoạn đường núi gập ghềnh, khúc khuỷu thì đúng là khó khăn thiệt. Văn Trạch Tài liền hỏi thăm: “Thế giờ cậu ấy đâu rồi chú?”
“Đang ở sau nhà sắp xếp củi lừa”, ông Viên vừa dứt lời liền nghe thấy tiếng lịch kịch phát ra từ gian bếp. Văn Trạch Tài đứng dậy, khẽ nói: “Chú nghỉ ngơi cho mau khoẻ, cháu về đây, có gì mai cháu lại sang.”
“Được được được.” Ông Viên phất phất một bên tay không bị thương rồi nhắm mắt nghỉ ngơi.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây