Vừa bước chân qua ngạch cửa liền chạm mặt thằng con trai không nên thân, ông sẵng giọng mắng ngay: “Lớn rồi phải biết chọn bạn mà chơi. Các chú các bác mày đều thân thể tráng kiện, có sống thêm mười lăm, hai chục năm nữa cũng dư sức qua cầu. Từ giờ mày cách xa cái thằng nhãi họ Văn đấy ra cho tao, tao còn thấy mày giao du với nó tao đánh gãy chân mày!”
Ai ngờ mới sáng sớm tinh mơ ngày hôm sau, mọi người đang say giấc nồng thì bị đánh thức bởi tiếng đập cửa dồn dập. Dương Vĩnh Thắng mắt nhắm mắt mở, loẹt quẹt dép lê đi ra xem ai.
Nhưng chỉ một giây sau, cậu chàng hoảng loạng đến mức ngã ngồi xuống đất, lắp ba lắp bắp không gọi nổi cha mẹ.
“Cái thằng vô dụng này…” Ông Dương mặc áo khoác đi ra, đang cằn nhằn mắng thì bất thình lình im bặt, vô thức lùi về sau hai bước. Bởi đập vào mắt ông là hình ảnh thằng con trai lớn nhà anh cả mặc áo tang, đang quỳ sụp trước cửa nhà mình…nó…ăn vận thế này là tới để báo tang sao???
Nhìn thấy chú hai, người cháu nức nở oà khóc: “Chú hai, cha cháu…cha cháu đi đêm qua rồi…huhu…”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây