Men theo hành lang, chạy ù ra tới cổng trường, Văn Trạch Tài buộc phải dừng bước, ủ dột nhìn màn mưa trắng xoá, kiểu này không thể đi đầu trần về rồi. Ngay lúc anh đang loay hoay tính kiếm bác bảo vệ hỏi mượn cái túi ni lông trùm lên đầu thì nghe thấy thanh âm ngọt ngào quen thuộc của vợ.
Văn Trạch Tài giật mình quay phắt đầu lại, trợn trừng mắt nhìn trân trân vào hình ảnh khiến anh đau thắt tim gan. Dưới màn mưa, Điền Tú Phương xiêu xiêu vẹo vẹo đứng đó, cô cõng Hiểu Hiểu trên lưng, một tay cố sức ghì chặt chiếc dù nghiêng hẳn về đằng sau bảo vệ con gái khỏi ướt, tay còn lại đang cầm một chiếc khác chắc hẳn là chuẩn bị riêng cho anh. Hơn nữa vì sợ gió lớn thổi ngã Hiểu Hiểu, cô còn cẩn thận bọc ngang người con bằng một tấm nilong rồi cột chặt vào người mình. Nước mưa cứ thế táp tới tấp lên người lên mặt cô, ướt sũng, lạnh cóng thế nhưng cô gái gày gò, mỏng manh ấy vẫn hướng về anh với nụ cười hết sức dịu dàng và ngọt ngào.
Hình ảnh này đánh thẳng vào trái tim Văn Trạch Tài, khiến một người đàn ông đã trải qua biết bao dâu bể cuộc đời cũng có lúc phải cay xè đôi mắt. Giây phút này, anh chẳng còn màng gì nữa, dù ngoài kia không phải gió mưa bão tố mà là núi đao biển lửa thì anh vẫn sẽ bất chấp tất cả mà lao vụt đến. Bởi ở nơi đó có hai bảo bối anh trân quý nhất đời đang đứng đợi!
Nhanh tay kéo vợ con vào trong mái hiên, Văn Trạch Tài đau lòng trách cứ: “Tại sao lại tới đây?
Anh có thể tự về được mà. Ướt hết cả rồi…”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây