Trời ơi, nghe như sét đánh ngang tai, Tất Trường Lâm choáng váng trượt khỏi băng ghế, ngã nhào xuống đất. Cơn đau thể xác hoà cùng nỗi đau tinh thần bất thình lình đánh úp cậu, gạt bay chút lí trí mỏng manh còn sót lại. Tất Trương Lâm co quắp ôm lấy lồng ngực, hét lên đầy thống khổ: “AAAAAAAA…..”
Đúng thế, mọi chuyện vượt quá sức chịu đựng của cậu rồi, cậu không thể gắng gượng được nữa, cậu phải phát tiết nếu không cậu sẽ chết ngay lập tức!
Uông Quân Đào hốt hoảng nhào tới, một bên đỡ bạn một bên ra sức trấn an: “Trường Lâm, Trường Lâm, cậu phải bình tĩnh. Chúng ta nhất định có cách giải quyết. Khó khăn đến mấy cũng có biện pháp mà phải không?”
Chứng kiến cảnh này, Văn Trạch Tài cực kỳ cảm thông nhưng cũng chỉ đành lắc đầu thở dài: “Việc duy nhất tôi có thể làm chính là giải thuật, nhưng tôi cần lông mày, lông mi cùng sinh thần bát tự của đối phương thì mới có thể đòi lại đôi mắt cho Trường Lâm. Ngoài ra không còn cách nào khác bởi thuật này vô cùng đặc thù, bắt buộc phải dùng nó để phá giải chính nó.”
Tất Trường Lâm níu chặt lấy cạnh bàn chống đỡ cả cơ thể đang run lên bần bật: “Anh Văn, anh yên tâm, tôi có biện pháp, tôi nhất định sẽ lôi được người đó ra!”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây