Mãi một lúc sau, Tất Trường Lâm mới từ từ nâng đầu dậy, chậm rãi nói: “Mình hiểu rồi. Quân Đào, chiều này cậu dẫn mình đi tìm anh Văn đi. À toàn bộ tiền mình để ở ngăn kéo đầu tiên trong tủ, cậu lấy hết ra đây giúp mình với.”
Cuối giờ học buổi chiều, mưa vẫn tầm tã không có dấu hiệu ngừng, Văn Trạch Tài lắc đầu ngao ngán, kiểu này lại ướt tiếp một bộ đồ nữa rồi. Ngay lúc anh định cắn răng đội mưa về nhà thì bất chợt ở đằng sau vang lên tiếng gọi: “Anh Văn, đợi một lát.”
Văn Trạch Tài ngờ ngợ xoay người thì phát hiện thấy Uông Quân Đào đang đỡ Tất Trường Lâm tiến lại phía này. Mà điều đáng nói ở đây chính là cặp mắt của Tất Trường Lâm đã thay đổi quá nhiều, nếu ngày hôm qua mới chỉ là sự mệt mỏi của tuổi trung niên thì qua ngày hôm nay đã lão hoá thành đôi mắt già nua, đục ngầu của mấy ông cụ bà cụ sắp khuất núi quy tiên.
Phát triển nhanh quá, kiểu này chỉ cần thêm hai ngày nữa thôi là quá trình tráo đổi sẽ hoàn tất, đến lúc ấy có là thần tiên cũng bó tay nói gì tới Văn Trạch Tài!
Ngẫm nghĩ vài giây, Văn Trạch Tài liền đưa ra ý kiến: “Chúng ta vào phòng học nói chuyện.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây