“Tốt lắm”, Văn Trạch Tài điềm nhiên vươn tay ra giá: “Sửa mệnh năm mười đồng!”
Dương Vĩnh Thắng giãy nảy: “Nhưng giờ trên người tôi không có nhiều tiền đến vậy. Hay là cuối tuần đi, cuối tuần tôi về nhà lấy thêm, được không?”
Văn Trạch Tài niệm tình nhắc nhở: “Tối đa năm ngày, nếu sau năm ngày mà cậu không tới tìm tôi thì mọi chuyện khó lòng cứu vãn.”
Dương Vĩnh Thắng yên lặng nhẩm tính, hôm nay thứ tư, chiều thứ sáu về nhà, tới thứ bảy quay lại gặp Văn Trạch Tài là vừa đẹp.
Lúc này trời vẫn mưa tầm tã, Văn Trạch Tài liền rủ Dương Vĩnh Thắng tới căn-tin ăn trưa. Xong đâu đó hai người tản ra, một quay lại phòng học, còn một đi thẳng về ký túc xá sinh viên.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây