Dẫn đi một lượt chú lại niềm nở chỉ sang bên cạnh: “Hàng xóm cũng có mấy hộ giống gia đình cậu, có nhà đã ở được hai năm, có nhà thì mới chuyển tới năm ngoái. Nếu buồn cũng có thể qua tìm họ làm quen, chuyện trò giải khuây.”
Văn Trạch Tài lẳng lặng quan sát, âm thầm đánh giá hoàn cảnh xung quanh. Đích thực từ đây đến trường anh mất tận nửa giờ đồng hồ, nhưng được cái đường xá bằng phẳng dễ đi, thôi thì chịu khó một chút coi như rèn luyện sức khoẻ luôn. Hơn nữa trên đường tới đây anh đã kịp để ý, ngay con phố bên cạnh có một toà Cung Tiêu Xã, rất thuận tiện cho Tú Phương đi chợ, mua sắm thức ăn.
Ngẫm nghĩ một lát, Văn Trạch Tài thấp giọng hỏi vợ: “Em cảm thấy căn nhà này thế nào?”
Điền Tú Phương cắn cắn môi lẩm bẩm: “Tốt thì đúng là tốt rồi nhưng còn chưa biết tiền thuê mỗi tháng bao nhiêu?!”
Văn Trạch Tài cười cười: “Vấn đề này em cứ giao cho anh. Giờ hai mẹ con dắt nhau đi dạo xung quanh xem có gì vui không.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây