Vậy là khi màn đêm buông xuống, ai kia liền mượn cớ ấm ức mà bắt nạt cô vợ nhỏ. Văn Trạch Tài hung hăng bặm môi nhay nhay cái cần cổ trắng nõn của Điền Tú Phương, liên tục truy hỏi: “Nói cho anh nghe, em cũng sợ anh chạy? Hửm?”
Mỗi cuối cấu, Văn Trạch Tài lại hơi dùng sức nhéo một cái khiến Điền Tú Phương vừa ngứa vừa tê. Chịu không nổi sự kích thích này, Điền Tú Phương đỏ bừng mặt, khẽ nhếch môi cắn chặt vào tay mình để tránh phát ra những thanh âm ái muội.
Thấy vợ nhất quyết cắn răng không chịu nói, Văn Trạch Tài nở nụ cười tà mị rồi nhanh như cắt anh lật người lại, đổi vị trí hai vợ chồng, đồng thời một tay anh bấu chặt vào cái eo mảnh khảnh trong khi tay còn lại tự do rong ruổi khắp mọi nơi, khéo léo trêu chọc, cố ý nhóm lên ngọn lửa tình trong lòng bà xã.
“Hửm, nói đi? Em sợ sao?”
Trước sự truy vấn ráo riết của ông xã, Điền Tú Phương chỉ biết trân mình chống đỡ. Căn bản nhà cô là nhà tranh vách đất, tiếng gió lùa còn nghe rõ mồn một thế nên bố bảo cô cũng không dám kêu lên thành tiếng, lỡ chẳng may khiến Hiểu Hiểu tỉnh giấc thì xấu hổ chết mất.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây