Cách đó không xa, Văn Trạch Tài cùng mấy vệ binh đang áp giải một hàng người tiến về phía này. Bà Điền len lén đếm vội cũng phải tám, chín thanh niên trí thức chứ không ít hơn. Úi chà chà, phen này thì đẹp mặt nha!
Càng tiến lại gần sân nhà Điền gia, nhóm thanh niên trí thức không hẹn mà cùng thả chậm bước chân, anh nhìn tôi tôi nhìn anh, không ai dám ngẩng đầu đối diện với cặp mắt phóng ra lửa của ông đại đội trưởng.
Đoạn đường chỉ cỡ chục mét thôi mà đoàn người đi như rùa bò, mấy đồng chí hồng vệ binh phải vất vả lắm mới kéo được bọn họ tới trước mặt ông Điền: “Điền đội trưởng, ông nhìn xem, những người này có phải trực thuộc đội sản xuất Lợi Hoà không?”
Lạnh lùng đảo mắt qua tám thanh niên đang cúi gằm mặt, ông Điền xác nhận: “Đủ tám người, không thừa không thiếu, cám ơn đồng chí!”
Người chỉ huy cười cười: “Ơn huệ gì, nhiệm vụ nên làm thôi. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, tất cả là nhờ ngài đội trưởng mới anh minh, biết trước đám người này thể nào cũng giở trò thế nên ngay từ sớm đã căn dặn chúng tôi mai phục sẵn ở nhà ga trên huyện thành. Mấy ngày hôm nay cũng tóm được nhiều phết.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây