Chị Dương ôm chặt đứa con nhỏ vào lòng, thút tha thút thít: “Anh ấy bỏ về thành rồi. Tối khuya hôm trước cháu phát hiện thấy anh ấy lén lén lút lút đi về hướng ký túc xá thanh niên trí thức.
Sau khi quay về cứ liên tục nói xin lỗi với cháu. Mới đầu cháu cứ nghĩ anh ấy xin lỗi vì việc thi trượt đại học cơ…ai dè không phải…huhu…ban nãy khi cháu đi làm đồng về thì đã chẳng thấy cả người lẫn đồ đâu…”
“Rồi rồi, cháu cứ bình tĩnh…” Ông Điền một bên trấn an cô ấy một bên quay sang sắp xếp công việc: “Trạch Tài, con lập tức chạy đi thông báo với toàn thể dân làng, kêu mọi người toả đi khắp nơi tìm xem, à nhớ kiểm tra kỹ khu vực trên núi nữa nhá.”
Văn Trạch Tài gật đầu tiếp nhận công việc rồi vội vã chạy đi triển khai ngay.
Có lẽ đã chịu hết nổi, chị Dương ngồi bệt xuống đất oà khóc nức nở. Thấy mẹ khóc, đứa bé sợ quá cũng khóc váng cả lên.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây