Song cái gì tới cũng phải tới thôi, xế chiều mấy ngày sau, quản lý Vương hí hửng đạp xe tới tìm Văn Trạch Tài.
Anh dựng xe vào trong sân, một tay xách tòn ten hai cân thịt, một tay giơ cao phong thư được niêm phong kỹ càng, cười sang sảng như địa chủ được mùa: “Người anh em, đã lâu không gặp.
Hôm nay nhân ngày vui nhất định phải say với anh một bữa đấy.”
Văn Trạch Tài mỉm cười tiến lên tiếp nhận phong thư. Tuy nhiên anh không nôn nóng mở ra kiểm tra ngay mà lịch sự mời khách vào nhà.
Trái ngược với vẻ điềm tĩnh của Văn Trạch Tài, lúc này đây Điền Tú Phương mừng quýnh cả tay chân, bao nhiêu công ông xã dùi mài kinh sử, chong đèn đọc sách ngày đêm, cuối cùng thì hôm nay cũng được đền đáp rồi. Mừng quá đi mất!
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây